Xuyên Qua Thành Lâm Triều Anh
Phan_22
Lâm Triều Anh bật cười, đưa tay đẩy đầu đang để sát của hắn ra,
- "Hồng Thất, thật sự là rất phiền. . . . . ." Thanh âm mang theo vài phần ý cười. Thật sự thực phiền, trước kia nàng cảm thấy Hồng Thất Công đầu thường xuyên động kinh, ngẫu nhiên lại điên điên khùng khùng, sau đó lại phát hiện một mặt kia của hắn, chỉ có ở trước mặt nàng mới hiện ra. Mà hiện giờ, từ sau khi nàng ở đảo Đào Hoa đáp ứng lời cầu thân của hắn, có đôi khi hắn giống như là đứa nhỏ lớn đầu, luôn thích quấn quít lấy nàng.
Hồng Thất Công còn nói:
- "Ta có nhớ nàng."
Động tác của Lâm Triều Anh dừng một chút, chậm rãi quay đầu nhìn về phía hắn. Người nam nhân hướng nàng lộ ra hai hàng rang trắng, cười nói:
- "Nghe nói trước khi thành thân không thể gặp mặt, nhưng ta là nhịn không được, nghĩ muốn đến gặp nàng một chút." Bọn họ đã muốn một tháng không có gặp mặt , từ đảo Đào Hoa trở về, hắn phải đi Lạc Dương xử lý chuyện tình của Cái Bang. Trước kia, nếu có người nói với hắn mấy loại chuyện tình gì mà tưởng niệm gian nan như thế này, hắn nhất định là cười ha ha, nói người nọ nhi nữ tình trường, anh hùng nhụt chí. Mà hiện giờ, xảy ra ở trên người mình, hắn cảm thấy hắn không để ý người ta nói hắn anh hùng nhụt chí.
Chương 42: Thành thân
Edit : Gynnykawai
Beta : Cẩm Băng Đơn
Lâm Triều Anh nghe được lời nói của Hồng Thất Công ..., trừng mắt nhìn, nhìn về phía hắn. Khuôn mặt tuấn lãng của hắn mang đầy ý cười, trong mắt cũng là thần sắc rất chân thành, nhìn thấy thế trong lòng nàng lại càng không được tự nhiên. Nàng muốn bỏ ánh mắt đó qua một bên, nhưng mà lại cảm thấy làm như vậy không được tốt lắm, bình thường đều là là nàng đàn áp Hồng Thất Công, nếu lúc này hơi chút rút lui, sau này chẳng phải là để Hồng Thất Công lập uy rồi sao? Nghĩ như vậy, mắt nàng cũng nhìn thẳng lại, không dời đi.
Hồng Thất Công đối diện với nàng, cặp con ngươi đen kia quả thực phát sáng rạng rỡ. Gió nhẹ thổi qua, làm mấy sợi tóc bên gò má nàng bay lên, hắn thật thuận tay giúp nàng vén mấy sợi tóc đến sau mang tai.
Thân thể cực kỳ bé nhỏ của Lâm Triều Anh cứng đờ, sau đó hỏi hắn:
- " Chàng từ Lạc Dương trở về, rồi trực tiếp tới chỗ này luôn sao?"
Hồng Thất Công gật đầu, cười nói:
- "Ta nghĩ, trước tiên tới thăm nàng một chút."
Lâm Triều Anh cảm thấy có đôi khi có chuyện gì đó, thật sự rất kỳ quái. Thí dụ như nói Hồng Thất Công người này, lúc trước rõ ràng vẫn là ngây thơ, cảm giác gì cũng đều không hiểu, ai biết sau khi cầu thân với nàng xong, giống như thay đổi thành một người khác. Nói cái gì mà đến chỗ của nàng, hắn đều có thể thật tự nhiên mà nói ra, thẳng thắn vô tư để cho người khác biết tâm ý của hắn. Có đôi khi như vậy cũng không có gì là không tốt cả, so với cái hũ nút, nửa ngày không nhả ra được một câu nói thì vẫn tốt hơn nhiều.
Lâm Triều Anh nhìn hắn, mới phát hiện trên mặt hắn hơi lộ vẻ mệt mỏi, tóc tai mặc dù không lộn xộn, nhưng mà trên người vẫn còn mặc trang phục rách rưới của khất cái , xem ra thật sự là một đường chạy thẳng đến nhà của nàng.
Nàng nhịn không được nói:
- "Ta không phải vẫn ngồi yên mà đợi ở chỗ này sao? Đêm khuya còn chạy tới, cũng không sợ người khác nhìn thấy sẽ chê cười."
Hồng Thất Công chỉ cười không nói gì.
Nàng tức giận liếc nhìn hắn một cái,
- "Ta muốn đi ngủ rồi, chàng trở về đi."
Hồng Thất Công nói:
- "Ta mà trở về, thì mấy ngày tới, sẽ không thể nhìn thấy nàng ." Ba ngày sau, là ngày bọn họ thành thân . Nghĩ như vậy, từ đáy lòng Hồng Thất Công lại có một cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.
- "..."
Lâm Triều Anh bỗng nhiên rất nhớ Hồng Thất Công trước kia, hắn hễ động một chút lại nói lời như thế, nàng thật sự là không quen. Không chỉ là không quen, mà còn cảm thấy không được tự nhiên, có đôi khi còn không biết đáp lại hắn như thế nào, đối mặt với nam nhân luôn biểu lộ tình cảm ra ngoài như vậy, nàng có chút... Không thích ứng được.
Bỗng nhiên, bàn tay thô ráp của nam nhân nắm lấy bàn tay mềm mại đặt ở trên cửa sổ của nàng :
- "A Anh..."
- "Hả?" Nàng ngước mắt lên.
- "Nàng... đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Trong mắt Lâm Triều Anh mang theo nghi hoặc.
Hồng Thất Công ho nhẹ một tiếng, cảm giác da mặt mình trở lên khô nóng, trong lồng ngực cũng là xao động không thôi. Hắn âm thầm điều tức, ổn định giọng nói,
- "Thành thân với ta….., thật sự là đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?"
Lâm Triều Anh nghe vậy, hơi chút giật mình, sau đó khóe miệng nhịn không được nhếch lên,
- " Chàng cảm thấy ta suy nghĩ kỹ chưa?"
Hồng Thất Công ngước hai tròng mắt lên nhìn nàng, nhìn chuyên chú đến khác thường, trước kia hắn cũng cảm thấy Lâm Triều Anh bộ dạng xinh xắn, nhưng mỗi lần nhìn nàng, đều cảm thấy không giống như bây giờ, đáy lòng đều có một chút cảm xúc muốn đối xử với nàng tốt hơn. Từ trước đến nay trong lòng đều là cứng rắn, giống như là bỗng nhiên trong lúc đó, đã có thêm một chỗ mềm mại , mỗi khi nghĩ đến, chạm đến, trong lòng sẽ cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng lại xen lẫn vài phần thỏa mãn lẫn cam tâm tình nguyện.
Tầm mắt quá mức chuyên chú của hắn khiến Lâm Triều Anh có chút ăn không tiêu, đáy lòng nàng có chút cáu, nhưng ẩn ẩn lại có chút cảm xúc khác thường, khiến nàng thật khó chịu. Nàng rõ ràng ‘hừ’ nhẹ một tiếng, thả bàn tay vốn đang đặt ở trên cửa sổ xuống, cả người nằm sấp ở trên tháp, không đối mặt với hắn nữa.
- "Giờ phút này chàng mới hỏi ta vấn đề này, không phải là quá muộn rồi sao?" Nàng tức giận nói.
Hồng Thất Công ngẩn ra, cá tính hắn từ trước đến nay đều là mạnh mẽ vang dội, nếu muốn cái gì, sẽ hành động luôn. Ngày đó, sau khi Lâm Triều Anh đáp ứng lời cầu thân của hắn, hắn trở về Dương Châu không nói hai lời đã mang sính lễ đến. Hiện giờ, người trong giang hồ, ai mà không biết là hắn muốn cưới vợ chứ? Những người đó tuy rằng đều không biết Lâm Triều Anh có lai lịch như thế nào, nhưng họ đều biết phu nhân tương lai của Bang chủ Cái bang là một cô nương Dương Châu, rất có gia sản, thanh danh trong dân chúng ở Dương Châu rất tốt. Nhưng hắn vội vã đặt sính lễ, cũng không phải là bởi vì cái gì khác, chỉ là vì hắn không muốn để cho Lâm Triều Anh có đường lui. Cô nương này, là một cô nương quái dị, làm việc vừa khoa trương, lại tùy theo sở thích, trước kia, hắn không hiểu được tâm ý của bản thân đối với nàng, hiện thời hiểu được, liền muốn có được nàng mới an tâm. Thật vất vả, nàng mới đáp ứng lời cầu thân của hắn , hắn sao có thể cho nàng cơ hội hối hận chứ? Cho dù là nàng có hối hận thật đi chăng nữa, hắn cũng không đồng ý.
Cách cửa sổ, hắn nhìn vị cô nương đang nằm sấp ở trên tháp kia, tóc dài uốn lượn ở trên tấm thảm màu tím , một thân đường cong mềm mại đều hiện ra trước mắt hắn. Mà giọng điệu tức giận của nàng, lại làm cho hắn cười rộ lên.
Hắn nói:
- "Lúc này mới hỏi nàng vấn đề này, đúng là đã muộn. Cho dù nàng không suy nghĩ kỹ càng, cũng không còn kịp nữa rồi."
Lâm Triều Anh không nói chuyện, lúc này Hồng Thất Công đang nằm sấp ở trên cửa sổ, đã không chịu đi, lại còn không chịu nói chuyện, chẳng qua là cứ lẳng lặng nhìn phía sau lưng của nàng như vậy.
Vốn Lâm Triều Anh đang nằm sấp có chút sắp không chịu nổi, nàng lại ngồi dậy, cặp mắt sáng trừng hắn,
- " Chàng làm cái gì mà còn không chịu đi?" Không đi nữa nàng sẽ đuổi người.
Hồng Thất Công nói:
- "Ta lập tức đi ngay đây."
Lâm Triều Anh không nói gì, nàng nghiêng đầu nhìn hắn, một bàn tay nâng lên, ngón trỏ nhịn không được chà xát, cạo mũi của hắn.
- "Ta vẫn cảm thấy bộ dạng của chàng không tệ, kỳ thực chàng cũng được tán dương trên giang hồ rất nhiều, khẳng định cũng đã gặp gỡ rất nhiều cô nương không đến nỗi nào đi, chẳng lẽ chàng không thích một ai ư?"
Đụng chạm của nàng làm Hồng Thất Công có chút sững sờ, sau đó hắn hơi nhăn mày, bắt lấy tay nàng, sau đó, rất tự nhiên nắm lấy, không cho nàng tay rút ra ngoài.
- "Đúng là có nhiều cô nương không đến nỗi nào, nhưng ta không muốn suy nghĩ nhiều đến vấn đề giữa nam và nữ này, sau này đến lúc ta nghĩ đến vấn đề này, ta liền thầm nghĩ đến nàng."
Hắn trả lời thật sự bộc trực, trong mắt Lâm Triều Anh mang ý cười nhìn về phía hắn, thanh âm mang theo chế nhạo,
- " Có thật không?"
Hồng Thất Công lúc này có chút quẫn bách, tránh đi tầm mắt của nàng, giống như là đang muốn che giấu điều gì đó, thanh âm có trần thuật:
- "Ta là người trẻ tuổi nhất đảm nhiệm chức vị Bang chủ Cái Bang, lúc mới ngồi lên chức vị này, e sợ sẽ cô phụ nhờ vả của Nhậm bang chủ đã quá cố, một lòng đều dốc sức vào công việc Cái Bang, căn bản là chưa từng đặt tâm tư lên người các cô nương đó. Sau này, khi Cái Bang ổn định, ta cũng không nghĩ đến chuyện thành thân."
- "Vậy tại sao chàng lại nghĩ đến việc cầu thân ta?" Lâm Triều Anh hỏi.
Đôi con ngươi đen lóng lánh của Hồng Thất Công lại chuyển tới trên người vị cô nương trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc:
- "A Anh, trong lòng ta chỉ có nàng, ta muốn chung sống với nàng, cho nên ta hướng nàng cầu thân." Dừng một chút, hắn còn nói:
- "Nàng là cô nương đầu tiên làm cho ta nghĩ đến việc muốn thành thân ."
Ánh trăng nhu hòa như nước chiếu trên mặt đất, gió đêm truyền đến từng trận hương hoa, vào một đêm như vậy, có một nam tử diện mạo tuấn lãng nói ra tâm sự với ngươi, Lâm Triều Anh cảm thấy, bất kỳ nữ nhân nào vào lúc này, trong lòng đều là vui mừng. Nàng tất nhiên cũng sẽ như thế.
Nàng nhìn thấy vẻ mặt thành thật của Hồng Thất Công, lộ ra một chút tươi cười, sau đó hai tay nâng lên, giữ chặt mặt hắn, khuôn mặt mỹ lệ cũng đưa tới gần phía trước, môi đỏ mọng chạm nhẹ lên môi mỏng của hắn.
- "Hồng Thất, chàng cũng là nam nhân đầu tiên mà ta muốn gả." Nàng thích cảm giác ở cùng một chỗ với hắn, có đôi khi hắn sẽ làm nàng cảm thấy không còn gì để nói, nhưng thời gian đó cũng thật thoải mái, không có áp lực.
- "..."
Nghe nói Bang chủ Cái Bang, Hồng Thất muốn thành thân, tin tức này làm người bao nhiêu anh hùng trong giang hồ sợ đến ngây người, người người đều muốn uống rượu mừng của Bang chủ Cái Bang. Nghe nói, ngày thành thân, khách tới cửa chúc mừng nhiều như cá diếc qua sông, ngoài tiểu địa chủ và tá điền bình thường sống ở Dương Châu, còn có những người có danh dự, uy tín trong chốn giang hồ. Tuy nhiên, với người trong giang hồ, Lâm Linh cùng với Lâm Triều Anh đều không để ý làm gì, theo Lâm Triều Anh, nàng đều đã biết mấy người cao nhất trong chốn giang hồ, nên những người khác cảm thấy cũng thường thường mà thôi. Chẳng qua là đệ tử của Cái Bang lại cảm thấy rất mát mặt, bởi vì Bang chủ nhà mình thành thân, nhiều người đến chúc mừng như vậy, đúng là đại sự.
Đối với Lâm Triều Anh mà nói, thành thân cũng không có chuyện gì khó khăn, nàng chỉ không ở cùng Lâm Linh mà thay vào đó là làm bạn với Hồng Thất Công mà thôi, dựa theo tục lệ bái đường, sau đó nhân lúc mọi người đang huyên náo, bị người đưa vào động phòng.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại có hai người nàng với Lâm Linh, người săn sóc tân nương cùng nha hoàn đều ở bên ngoài.
Lâm Linh đánh giá tòa nhà của Hồng Thất Công , sau đó lại xem bài trí tân phòng, cuối cùng vừa lòng, nói,
- "Em còn lo lắng Cái Bang không có tiền, nhà của cô gia sẽ có bộ dáng rách nát không chịu được, hiện giờ xem ra, mặc dù so ra kém nhà của chúng ta, nhưng coi như là không tồi."
Nhất là bài trí trong phòng, tinh xảo mà không phô trương, nhìn sập dài bày biện ở trước cửa sổ, đều giống với phòng của Lâm Triều Anh. Tân cô gia nói, sau này ngài mới cùng tiểu thư nhà nàng nghĩ xem sống ở đâu cũng không muộn, tiểu thư nhà nàng cũng nói, ở đây vài ngày, người cũng muốn trở về ở trong tòa nhà của chính mình, đến lúc đó e rằng tân cô gia cũng phải tới bên kia ở thôi.
Lâm Triều Anh nghe được lời nói của Lâm Linh ..., nâng tay muốn gỡ khăn hỉ che trên đầu xuống, lại bị Lâm Linh tinh mắt thấy được, vội vàng ngăn cản.
- "Aiz! Tiểu thư, người đừng chạm vào. Cái này nhất định phải để cô gia đến gỡ ra, bằng không sẽ là điềm xấu."
Lâm Triều Anh không nói gì, nàng nhìn một mảnh đỏ như lửa trước mắt, giọng nói mang vẻ buồn bực:
- "Mũ phượng rất nặng."
Lâm Linh nhịn không được cười rộ lên,
- "Tiểu thư, người cố nhịn một chút, cả đời chỉ có một buổi tối như vậy mà thôi. Bên ngoài có rất nhiều khách khứa đến đây, cô gia nhất định là không thể nào vào đây nhanh như vậy được, người có muốn ăn chút gì đó hoặc đến tháp nghỉ một chút không?"
Lâm Triều Anh đặt hai tay lên bụng, nàng nói:
- "A Linh, lúc ở trên kiệu hoa, ta đã ăn một quả táo, cũng ăn hết toàn bộ Quế Hoa Cao do em làm rồi, thuận tiện còn uống hết ly trà nóng em rót cho nữa, đến giờ mới chưa được một canh giờ, em cảm thấy ta sẽ đói sao?"
Lâm Linh đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy một trận tiếng ầm ỹ ở bên ngoài, nghe giống như là mọi người muốn đưa chú rể vào động phòng, lại nghe thấy tiếng nói trầm ổn mang theo ý cười của Vân Trúc Thanh đang hỗ trợ chống đỡ, mời mọi người đến tiền viện tiếp tục uống rượu mừng.
Lâm Linh mím môi cười, nói:
- "Ngày xưa, thấy cô gia có chút không đứng đắn, lại không thể tưởng được cũng sẽ tri kỷ như vậy." Nói vậy cũng là do Hồng Thất Công biết tính tình của tiểu thư nhà nàng, lại lo lắng người phải đội cái mũ phượng nặng trịch kia nên mới sớm tiến vào như vậy.
Ở cửa phòng ngủ của tân nương, nhìn thấy Hồng Thất Công một thân áo hỷ, màu đỏ vui mừng, sửng sốt, lập tức cười rộ lên,
- "A, tân lang đã trở lại!"
Tiếp theo, là một đôi phu thê mới thành thân đang vui vẻ dưới sự chủ trì của bà mối, một lát sau tân lang vén khăn hỷ đội đầu của tân nương lên, một lát sau đó nữa là uống rượu hợp cẩn, một lát lại là ăn quả tứ hỉ, cuối cùng, cuối cùng người săn sóc dâu cùng bọn nha hoàn đều lui xuống, trả lại sự yên lặng cho bọn họ.
Lúc ở tiền viện, Hồng Thất Công bị không ít người chuốc rượu , lúc bước vào phòng ngủ đã có chút cảm giác say, khi nhìn đến bầu không khí vui mừng ở trong phòng, tân nương của hắn cũng ngồi ở trong đó, lại sinh ra vài phần cảm giác không rõ. Lúc hắn kịp phản ứng lại, hắn đã đần độn vui vẻ dưới sự chỉ thị của hỷ nương hoàn thành những chuyện cần thiết.
Chương 43: Bước nhảy vọt thần kỳ!
Edit : Gynnykawai
Beta : Cẩm Băng Đơn
Bóng đêm dần dần chìm xuống, đôi tròng mắt của Lâm Triều Anh nhìn Hồng Thất Công, hỏi:
- "Quả nhiên là say?"
Vốn dĩ Hồng Thất Công vẫn còn có chút sững sờ, theo bản năng ngước mắt lên, dưới ánh nến mờ nhạt, tân nương của hắn mặt mày như họa, hắn bỗng nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, đột nhiên đứng dậy.
Lâm Triều Anh sửng sốt, cũng đứng lên theo.
Tiếp theo, hắn nói:
- "Này, cái kia... A Anh, mũ phượng của nàng rất nặng nhỉ? Ta gọi A Linh tới tháo mũ phượng giúp nàng nhé."
Lâm Triều Anh nghe vậy, giật mình, sau đó ngước mắt nhìn về phía hắn, khóe miệng không khống chế được khẽ nhếch lên. Cũng không biết là bởi vì cảm giác say hay là hắn cảm thấy ngượng ngùng, Hồng Thất Công lúc này cư nhiên mặt đỏ tai hồng, làm cho nàng nhịn không được mà bật cười. Nếu là cảm thấy ngượng ngùng, người nam nhân này sao lại ngây thơ như vậy chứ? Nàng mới là cô nương cơ mà? Người nên ngượng ngùng phải là nàng mới đúng chứ? Hơn nữa, lúc trước hắn ngẫu nhiên cũng sẽ nhịn không được ôm lấy nàng hết ôm rồi lại hôn, mấy chuyện này đôi khi hắn làm cũng bất giác sẽ thẹn thùng, lúc này nàng với hắn đã trở thành vợ chồng, vậy mà hắn lại thẹn thùng vào lúc này?
Nàng nín cười, ngửa đầu hỏi hắn:
- "Vậy còn chàng?"
- "Hả?"
Nàng lúc này cười ra tiếng, hỏi:
- "A Linh tới giúp ta tháo mũ phượng xuống, vậy còn chàng?"
Hồng Thất Công nhìn miệng cười của nàng, ho nhẹ một tiếng, nói:
- "Trên người ta toàn là mùi rượu, ta đi ra ngoài viện tẩy sạch." Nói xong, sau đó hắn có chút chật vật, bỏ chạy thục mạng.
Lâm Triều Anh nhìn chấm nhỏ biến mất trước cửa phòng ngủ, nhịn không được lại cười rộ lên. Tuy rằng ngay từ đầu nàng cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày cùng Hồng Thất Công sẽ như thế này, nhưng hiện giờ như vậy, nghĩ đến cuộc sống sau này cũng sẽ không buồn chán đâu.
Lúc Hồng Thất Công tắm rửa xong trở về, Lâm Triều Anh đã thay giá y xuống , mặc vào bộ váy ngắn thanh nhã, quần áo màu xanh biếc như hồ nước, tóc dài, đen nhánh như thác nước nghiêng xuống, xõa tới mông của nàng, có một vài sợi xõa ra ở phía trước, dịu ngoan buông xuống trước bộ ngực của nàng. Không phô trương như trước kia, mang theo vẻ thanh tao lịch sự, trong lúc vô ý lại toát ra phong tình.
Hồng Thất Công ổn định lại hơi thở, đi tới.
Lâm Triều Anh nhìn bộ dáng có chút cứng ngắc của hắn, cười hỏi:
- "Đây là lần đầu tiên ta mặc màu này, chàng cảm thấy thế nào?"
Hắn đến gần nàng, hương thơm mát lạnh này càng nồng đậm, hắn nói với vẻ nghiêm túc, nói:
- "Rất đẹp mắt."
Dứt lời, đột nhiên chỗ da sau gáy nóng đến phỏng tay, chắc là đã đỏ bừng.
Đêm động phòng hoa chúc là thế nào? Vấn đề này Hồng Thất Công đương nhiên là hiểu rõ, nhưng mà! Không có kinh nghiệm thực, làm sao đây? Hắn nhìn cô nương trước mắt, bình thường nhìn thấy nàng giương nanh múa vuốt, thế nhưng sao vừa thấy, đột nhiên cảm giác được nàng nũng nịu giống như vừa chạm vào sẽ vỡ tan tành, làm thế nào đây? Hơn nữa, hắn chỉ nhìn nàng như vậy , mà máu cả người đã sôi lên, làm sao đây? Bây giờ, đầu hắn không chịu sự khống chế, xuất hiện các loại hình ảnh, tưởng tượng xem nên làm sao để thật thô lỗ mà đẩy ngã nàng? Nhưng mà nếu thô lỗ sẽ làm đau nàng, làm sao đây?
Một loạt câu hỏi ‘làm sao đây’ làm Hồng Thất Công đứng chôn chân tại chỗ, không biết nên làm gì...
Lâm Triều Anh thấy tư thế hắn có chút cứng ngắc, đứng im tại chỗ, nhịn không được tiến lên, đã thấy hắn lui về phía sau một bước. Nàng trừng mắt nhìn, đây là tình huống gì vậy? Vì thế nàng lại tiến lên một bước, nhưng Hồng Thất Công vẫn lại lui một bước.
Lâm Triều Anh ngước mắt, cặp mắt sáng nhìn hắn,
- "Chàng làm cái gì vậy?"
- "Ta, ta, ta không làm cái gì hết!"
Hồng Thất Công lớn tiếng trả lời, nhằm che giấu các loại xúc động, mơ màng trong lòng mình, đương nhiên, còn có cả sự khẩn trương.
- "Ta là ác quỷ hay sao? Ta lại gần chàng một bước, chàng lại rời xa ta một bước."
Lâm Triều Anh buồn cười, nói.
Hồng Thất Công trố mắt, nhanh chóng phủ nhận, tránh gây hiểu lầm,
- "Nàng tất nhiên không phải là ác quỷ!"
Nàng là thê tử của hắn, nâng niu trong lòng bàn tay còn sợ làm đau nàng, sao có thể là ác quỷ được? !
- "Vậy tại sao chàng lại luôn lùi về sau?"
Lâm Triều Anh cứ tiến lên một bước, Hồng Thất Công lại lùi về sau một bước, sau đó "bộp" một tiếng, lưng hắn đập vào cửa .
Lâm Triều Anh dở khóc dở cười đối với tình huống trước mắt này, cái này thực giống như là tình cảnh ‘ác bá cưỡng bức dân nữ’, chẳng qua là nàng là ‘ác bá’, còn Hồng Thất Công là ‘dân nữ’.
Hồng Thất Công thấy Lâm Triều Anh còn muốn tiếp tục đi tới phía của hắn , nhịn không được đưa tay ra ngăn cản,
- "Không, không, không! A Anh, trước tiên nàng đừng tới đây!"
Lâm Triều Anh lúc này mới dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, buồn cười, nói:
- "Thật ra, chàng không cần sợ hãi." Lời vừa nói ra, nàng liền không nhịn được đen mặt (-_-!!). Nàng cảm thấy, trong lúc này, vai diễn của hai người đã bị đổi cho nhau..
Hồng Thất Công đau đầu ngẩng lên, tay nâng trán, có chút xấu hổ:
- "Ta không có sợ."
- "Vậy chàng làm cái gì mà cứ phải cách xa ta như vậy?" Rõ ràng là đang khẩn trương, khẩn trương thì cứ thừa nhận đi, nàng thề là nàng sẽ không cười hắn! Nhưng mà khóe miệng lại nhịn không được mà giơ lên.
- "Ta sợ nàng dựa vào ta quá gần, làm ta quá nóng vội, sau đó nhào tới làm hỏng nàng." Hồng Thất Công thật sự là nói trắng ra.
... Nhào tới... Làm hỏng?
... Làm hỏng?
Vốn dĩ trên mặt Lâm Triều Anh đầy ý cười, sau khi nghe vậy, khóe miệng chợt cứng đờ, vốn địa vị cường thế giờ lập tức nghịch chuyển. Bởi vì Lâm Triều Anh nghe được câu nói kia của Hồng Thất Công , trên mặt giống như đột nhiên không khống chế đươc mà lập tức đỏ mặt...
Hồng Thất Công không chú ý đến phản ứng của Lâm Triều Anh, chỉ lo không ngừng hít sâu, miễn cưỡng chấn tĩnh lại máu đang sôi lên trong người, sau đó nâng chân đi về hướng nàng, còn không ngừng dặn dò bản thân ngàn vạn đừng xúc động.
Nhưng lúc hắn đi đến trước mặt Lâm Triều Anh, lúc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, hắn phát hiện cô nương trước mắt này vẫn luôn cúi đầu, sau đó nàng không thèm nhìn hắn, quay đầu đi về phía bàn tròn, lấy ra ấm trà, rót luôn mấy ly trà.
Hồng Thất Công có chút nghi ngời, đi đến, cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú áp sát vào nàng,
- "A Anh, nàng khát như vậy sao?"
Giọng nói của hắn lại làm Lâm Triều Anh nghĩ tới mấy câu hắn vừa nói lúc nãy kia, nàng vốn không nghĩ tới mấy hình ảnh có tính hạn chế này! Đều do hắn, không lý do nói cái gì mà nhào tới làm hỏng? ! Trong lòng Lâm Triều Anh thật kỳ quái, lại có chút xấu hổ, trợn mắt nhìn hắn,
- "Ta khát đấy, không được sao? !"
Môi đỏ mọng bị nước trà làm cho ướt át, vừa mỉm cười nói vừa trừng, giống như giận dữ lại không phải giận dữ, Hồng Thất Công cảm thấy lòng tham của hắn xao xuyến, sau đó hắn nhớ tới xúc cảm mềm mại của đôi môi như cánh hoa này. Khi hắn chơi xấu, quấn quít lấy nàng , có đôi khi hắn sẽ trộm hương, hôn đôi môi cánh hoa này, nhẹ nhàng mút vào, sau đó kiên nhẫn dụ dỗ nàng, sau đó nàng sẽ nghênh hợp với hắn, cái lưỡi mềm mại, nóng ẩm này sẽ dây dưa, quấn quýt với lưỡi của hắn...
Nghĩ như vậy, hắn cảm giác mình cũng rất khát... Ban đầu miệng khô lưỡi nóng, lúc này càng mãnh liệt. Thanh âm hắn có chút khàn khàn, hỏi:
- "Ta cũng khát như vậy, làm sao đây? Nàng giúp ta rót một chén, được chứ?"
Lâm Triều Anh nghe thanh âm khàn khàn của, cắn cắn môi, nhét ly trà không vào tay hắn, thanh âm có chút kỳ quái,
- "Chàng tự rót đi."
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian